Đăng Ký Học
Ngày 09/11/2018 18:19:52, lượt xem: 2372
CHÊNH VÊNH HAI MƯƠI
Ngưỡng mười chín đi ngang qua không bao giờ quay lại, hai mươi thì chỉ đợi thêm một khoảnh khắc nhỏ nữa để trở mình. Hai mươi sang, thấy cuộc đời sao nhiều quá những chông chênh.
Hai mươi,
Chập chững bước vào đời. Cũng là khi bắt đầu nghĩ tới một cuộc sống tự lập. Va chạm với thế giới để biết mình thật nhỏ bé nhưng cũng thật vĩ đại với ai đó. Hai mươi, là khi thấy mình cần thiết phải trưởng thành hơn mà chưa đủ can đảm để trưởng thành. Vẫn còn nhiều nét ngây ngô, trẻ dại. Đôi khi, chỉ một chút thất bại nho nhỏ, đã khiến bản thân nản lòng đến nhường nào. Những lúc như thế, chỉ muốn một mình để tự mình lôi chính mình dậy, cho tới khi ngoảnh đầu nhìn lại – mọi thứ hệt như một câu chuyện cổ tích – thật phi thường.
Hai mươi,
Tôi đi giữa cuộc đời đầy giông bão, cuốn mình trong vòng xoay vô định của đất trời và con người. Cố gắng tìm kiếm chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa phía trước mà cứ đi mãi, đi mãi, chưa tìm thấy được cho mình một điểm dừng. Dòng đời là một chuỗi vòng xoay trở, có thể rất nhanh chóng, sẽ đạp con người ta ra xa, càng xa quỹ đạo, càng khó trở về. Hai mươi dễ dàng buông thả lắm, hai mươi rất dễ để đi sai đường. Nhiều người một thời gian ngắn sau đó trở về, còn có những người sẽ tốn khoảng thời gian dài hơn, hoặc không trở về nữa. Những dự định của hai mươi, chắc chắn sẽ cần thêm rất nhiều thời gian để vun đắp.
Hai mươi,
Có những ngày mệt mỏi, buông thả cuộc đời trong những chuyến đi xa xôi. Tạm thời vứt hết những muộn phiền để cùng bạn bè trên những cung đường tuổi trẻ. Vì cuộc đời là những chuyến đi, vì tuổi ta còn trẻ, có cớ chi đâu mà không tự tặng cho mình những niềm vui như thế. Đó là những năm tháng vội vã, chỉ còn nhìn thấy nhau qua những tấm hình và những chuyến đi không tên. Tuổi trẻ và tình yêu, bắt đầu từ những chuyến đi dài như thế.
Hai mươi,
Chợt nhận ra gia đình là nơi bình yên nhất để tìm về. Vẫn còn nhớ ngày 19, chỉ mong được sống ở trên Hà Nội, chỉ mong có thể trụ lại được ở thành phố nhộn nhịp này. Nhưng 20 thì nhận ra, nơi đây không phải là thành phố đáng sống. Không có nơi nào bằng quê hương mình cả, không có nơi nào đùm bọc và vuốt ve những người con thân yêu bằng bàn tay hiền dịu và ánh mắt trìu mến như quê hương mình. Nơi đó có gia đình, nơi đó có mẹ, có ba, có anh chị em, có người thân,… đó là nơi tôi cảm nhận được sự ấp ôm nồng nhiệt nhất, đó là nơi tôi mệt mỏi hay vui sướng đều mong muốn trở về. Đó là nhà tôi, là nơi bình yên nhất trong cuộc đời.
Hai mươi,
Người ta cũng có cho mình những mối tình thật đẹp. Vượt qua mọi rào cản, tự chiến đấu với bản thân để mở lòng một lần nữa đón nhận tình yêu.Bao ngày tháng gọi nhau nồng cháy những tiếng yêu đầu tiên, nhưng rồi cho tới khi trở mùa yêu, chợt nhận ra, có lẽ, đó chưa phải là người cuối cùng, chưa phải một nửa thật sự của cuộc đời mình. Không thấy mình yếu đuối, không thấy mình dại dột, cũng không thấy tiếc nuối, chỉ thấy mình mạnh mẽ và can đảm hơn rất nhiều. Tình yêu dạy cho con người ta nhiều thứ, tình yêu dạy cho con người ta sự trưởng thành, tin tưởng và điều quan trọng nhất đó là sự khoan dung
Hai mươi,
Không còn nhiều nước mắt để lãng phí cho những điều nhỏ nhặt nữa. Người ta không quan tâm tới điều tiếng bên ngoài, chỉ cần thật đẹp trong mắt người mình yêu thương là đủ. Đó phải chăng là một trong những biểu hiện cho sự trưởng thành, trưởng thành từ ngay chính cách nhìn, cách nghĩ. Có những ngày chẳng để bản thân phải cố gắng hay làm bất kỳ một điều gì khác cả, bởi ngay trong chính lúc này đây, chợt thấy thanh xuân của chúng ta cần có khoảng thời gian im lặng và biến mất. Cuộc gọi không liên lạc, facebook không thông báo, mail trống rỗng,... trong lòng cũng trống rỗng. Đó là khi, tự mình vượt lên trên nỗi cô đơn, bỏ qua những ảo mộng trên thế giới online để nhìn lại cuộc đời
Hai mươi,
Tự hứa với bản thân phải sống thật nhiệt huyết và dũng cảm. Có thể sự nhiệt huyết và can đảm đó chưa thể đưa ta đến với chân trời đích thực. Nhưng chí ít, ta cũng được nếm trải và thất bại, ta cũng được làm và sống thật ý nghĩa. Chẳng phải, cuộc đời mà không có thất bại thì đó sẽ là thất bại lớn nhất hay sao?
Hai mươi thôi, đâu có già, vẫn còn trẻ và thanh xuân còn rạng ngời lắm.
Hai mươi thôi, nhớ buông mình trong những chuyến đi dài bất tận để cảm nhận cuộc đời đẹp tươi này.
Hai mươi thôi, mạnh mẽ và can đảm - sống nhiệt huyết, vô tư và lương thiện như 19 đã làm - HAI MƯƠI CỦA TÔI NHÉ <3
Hai mươi thôi có chi đâu e ngại
Tôi còn trẻ và đường hãy còn dài
Chân vẫn bước và mang nặng trên vai
Là tình yêu là khát khao nồng cháy
Hai mươi thôi có chi đâu áy náy
Những gì đã qua cho gió thoảng mây bay
Cứ bước đi vì đời là cơn say
Đời còn dài, đường vẫn luôn rộng mở
Hai mươi thôi có gì đâu nức nở
Vì chuyện tình yêu khổ sở bội phần
Đã yêu rồi chớ nên phân vân
Khi xa rồi nên đành lòng buông bỏ
Hai mươi tuổi nay không còn nhỏ
Nên vững lòng chuẩn bị tới tương lai
Cứ đi thôi, cho những chuyến đi dài
Hai mươi thôi có gì đâu vướng bận
Hà Nội, 10/5/2016
Tin liên quan